LỤC BÁT
Á Nghi.
Xin phép & đa
tạ:
Quý
Tác Giả và Người Chuyển về những hình ảnh đã chọn lọc cho thơ.
ĐƯỢC QUYỀN CA
TỤNG.
Em cột nhúm tóc đuôi
dài
Anh khăng khăng bảo với… ai:
“Đuôi gà!”
Sao anh không chọn loài
hoa?
Cứ gà, vịt mãi nghe mà… xé
phay!
Đôi mắt em vốn tròn
quay
Sao anh bày đặt vẽ bày: “Lá
răm”?
Húng, răm, ngò? Tiếng với
tăm
Thôi em vào bếp, chẳng nhầm thức
ăn!
Vậy mà cũng cứ lăng
xăng:
“Mắt răm…, gà tóc…” lằng
nhằng: “Dễ thương!”
Con nhà chữ nghĩa văn
chương
Gia tài không giữ, tha hương quên
rồi?
Á Nghi, 020713.
TỎ
TÌNH, ANH CỨ LẦN KHÂN
Ông Trời cho nóng rồi
nha!
Đâu cần thiên hạ lửa phà vào
hoa
Hồng hào một chút: mượt
mà
Hồng hào cho lắm: tưởng là người
say!
Rượu chè? Con gái, chẳng
hay!
Chè thôi! Không rượu! Cả ngày chẳng
sao!
Xin ai một chút ngọt
ngào.
Á Nghi, 020713.
Chè đậu ván, hột sen
“THÓC ĐÂU MÀ ĐÃI GÀ
RỪNG?”
Đưa em đi chợ? Phải
chờ!
Bằng không anh cứ lượn lờ cà
phê
Tha hồ cho em thoả
thuê
Mua sao nấu đủ Cơm Quê xứ
người
Dùng cơm, đòi món trên…
Trời
Mà chưa ngồi… đất đã thời nhăn
nheo?
Nếu vậy, xin anh đừng
kêu
Để em trang điểm, ai theo mặc
người!
Á Nghi, 020713.
DỄ MẤY AI BIẾT?
Tìm hoài chữ vẫn chưa
thơ
Thôi không thèm viết, giấy mờ, mắt…
hao
Nhìn thông cứ nhớ hàng
cau
Chữ đâu dư dả nhiệm màu giúp
em?
Bài thơ nhớ chuyện cũ
mèm
Người đi xa, lại cứ thèm nét
Quê
Ngưng viết, mà hồn còn…
mê
Mắt hao mặc mắt, nhiêu khê lại…
tìm.
Ý Nga, 020713.
XIN THÊM MỘT
CHÚT NHÂN TỪ
Dại gì nhận lỗi tại
em
Tại mưa, tại gió…Anh xem: tại…
trời!*
Nên cơm ra chén quên
mời
Nên em khổ cả một đời với
thơ.
Dại gì khuya lắc, khuya
lơ
Em theo tằm, nhả sợi tơ Nhớ
Nhà?
Tại thơ hối hả đó
mà!
Hí ha, hí hửng, điệu đà… cũng
thơ!
Dại gì nhận lỗi ngu
ngơ
Em luôn ngoan, giỏi. Bao giờ khờ,
hư?
Dại gì nhận lỗi đã…
dư
Xin anh thêm chút nhân từ nữa
thôi.
Ý Nga, 020713.
-trời: không viết
hoa.
LỰC SĨ TỒI.
Sao em bé tí tì ti
Mà gieo hai chữ Tình Si khổng
lồ?
Anh đem sức lực đi
mô
Uống bao sinh tố vẫn ngây ngô
tình?
Em ơi! Xin chớ lặng
thinh!
Bắp tay cuồn cuộn, kiêu binh thua
rồi!
Hình như ta phải đổi
ngôi?
Á Nghi,
020713.
BỚT CHÚT ĐI
ANH.
Thơ ươm cho mãi màu
xanh
Phòng khi tuyết trắng để dành cho
anh
Gom thêm nền trời thanh
thanh
Để anh nhớ những ngày tranh nhau
cười.
Chồi non vẽ hoa thật
tươi
Thơ thêm đôi bướm vờn trời yêu
thương
Để anh không được xem
thường
Tình em đã thưởng: quê hương nhắc
hoài!
Thơ ươm, em chỉ nhắc
Ai:
Yêu em bớt lại, chí trai phải
đầy!
Ý Nga,
020713.
HUÂN CHƯƠNG CHỈ
THƯỞNG NGỌT
NGÀO.
Hổng chừng em… bớt thương
anh
Bởi anh gắt gỏng, người lành
không ưng!
Hổng chừng thương rụng, dửng
dưng
Mất ngôi thần tượng, ngập ngừng
huân chương.
Á Nghi,
230613.
KHÔNG THỂ BẮT
QUỲ MÒN…
SÂN.
Bắt đền! Võ mít ở
đâu?
Sầu riêng cũng hiếm, người cầu
thiếu cung.
Bắt đền! Không thể bao
dung
Thôi thì học cách lạnh lùng. Ghét
ai!
Bắt đền! Ai có vểnh
tai
Thì mau mau học lại bài Ăn
Năn!
Á Nghi,
230613.
KIM TÌNH XỎ
CHỈ HỔNG
THƯƠNG!
Chữ Tình thêu hẵn vào
tim,
Chọn màu hồng nhạt anh tìm em
trao
Chữ tình thêu, thật ngọt
ngào
Sao anh cau có? Lệ trào chỉ
Thương!
Á Nghi,
230613.
NGƯỜI THỪA.
Công nương, hoàng hậu ở
đâu
Mà em chiều xuống đối đầu với
anh?
Không hiền, người cũng chẳng
lành
Ghét ơi là ghét! Nhìn anh cũng…
chừa!
Á Nghi,
230613.
NÍU NGÀY QUA
VỀ LẠI NGÀY
NÀY
Kết mây trôi Bắc thẹn
thùng
Em đem dệt đỏ ngượng ngùng trời
Nam
Hiện sinh rung động siêu
phàm
Để em hoài cổ túi tham hôm
nào.
Nụ hôn ấy, ngọt làm
sao
Mà em cứ muốn hôm… nào về…
đây?
Á Nghi,
010713.
MẶN MÀ
CỘNG
VỚI NGỌT
NGÀO.
Em nho nhỏ, nhưng xinh
xinh
Cho tôi cứ thấy chúng mình xứng
đôi
Bạn bè cắc cớ hỏi
tôi:
-Ngươi như muối mặn học đòi mật
ong?
Rằng thưa, tôi ngọt bên
trong
Không ai lấy thước: tấc lòng mà
đo
Tôi hiền như cậu học
trò
Em lành! Mặn? Ngọt? Đủ no chữ
Tình!
Á Nghi,
010713.
AI KHỜ SẺ NỬA, SAN
ĐÔI!
Ghiền em nét nhú, liêu trai
Tựa như con gái trang đài mười
lăm.
“Trai Mồng Một, gái hôm
rằm”
Cưới em từ ấy, bao năm vẫn
vầy.
*
Ghiền em nét dại, nét
ngây
Mắt nai anh đã sa lầy, vấn
vương
Ghiền em anh, mãi dễ thương
Đổi chi, đi vạn dặm đường, bằng
em?
Á Nghi,
200613.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét