15 thg 8, 2013

Lá thư mùa Vu Lan


Photo: Con vẫn biết dầu có đi đi mãi
Lê tấm thân khắp toàn cõi địa cầu
Cũng không tìm không thấy được ở đâu
Một ai đó thương con như là Mẹ

Phật Dạy Ân Đức Cha Mẹ
*****************


A-nan! Ân đức cha mẹ có mười điều sau đây:


Một là ân thai mang giữ gìn: Vì sự nghiệp lực nhân duyên, nên nay ky' thác thai mẹ. Lâu ngày khổ sở, chín tháng cưu mang, nặng nhọc như đội núi, đi đứng sợ gió mưa, quần áo không sửa soạn, trang điểm còn kể chi.

Hai là ân sinh sản khổ sở: Qua tháng thứ mười, gần ngày sản nạn, đêm đêm như bịnh nặng, ngày ngày tợ hoàng hôn, khiếp hãi sầu khổ lệ sầu tuôn rơi, bôn ba nghĩ ngợi, chỉ sợ tử thần không dung tánh mạng.

Ba là ân sinh rồi vui mừng quên tất cả: Trong khi sinh đẻ, gan ruột từ mẫu tuồng như xé rách đau đớn mê man, máu huyết dầm dề. Nhưng nghe con an toàn thì vui mừng quên tất cả. Song vui đó lại buồn đó, thống khổ triệt can trường.

Bốn là ân nuốt đắng nhổ ngọt: Tình thương cha mẹ thật thâm hậu, thương mến có bao giời lạt phai. Nhổ ngọt không tiếc nuối, nuốt đắng nào phiền hà. Thương mến càng sâu đậm, bi sầu càng tăng thêm. Miễn sao con no ấm, đói khát mẹ nào từ.

Năm là ân nhường khô nằm ướt: Mẹ nằm chỗ ướt át, nâng con chỗ ấm khô. Đôi vú no đói khát, hai tay che gió sương. Yêu thương quên ngủ nghỉ, sủng ái hết giá lạnh. Chỉ mong con yên ổn, mẹ hiền không cầu an.

Sáu là ân bú mớm nuôi nấng: Mẹ hiền ân hơn đất, cha “nghiêm đức” quá trời, che chở ân cao dày, cha mẹ nào tính toán. Không hiềm không mắt mũi, không ghét què chân tay. Con sinh từ bụng mẹ, con đổi dạ thương ai!

Bảy là ân tắm rửa săn sóc: Không nghĩ phận mình chỉ lo con bệnh tật, cho nên hết lòng tắm rửa và săn sóc. Áo quần lo cho con, rách rưới mẹ đành chịu. Thân con được kín đáo là lòng mẹ ấm áp.

Tám là ân xa cách thương nhớ: Chết mà từ biệt đã đành khó nhẫn nại, sống mà biệt ly, lại càng rất nhớ thương. Con đi đường xa cách, lòng mẹ bóng theo hình. Ngày đêm không hả dạ, tối sớm nào tạm quên. Khóc như khóc vượn nhớ con, thương nhớ nát can trường.

Chín là ân vì con mà mẹ làm ác: Lao khổ đủ muôn bề, bữa ăn vẫn khó kiếm, vì muốn con no ấm, việc ác mẹ khó xa. Nuôi khôn lớn, lo hôn nhân, lo cơm áo, sợ cơ hàn. Kho nấu các sinh vật, cũng vì ngon miệng con.

Mười là ân thương mến trọn đời: Ân đức của cha mẹ cao sâu hơn trời đất. Hy sinh hết tất cả, vẫn thấy chưa vừa lòng. Mẹ già hơn trăm tuổi, còn thương con tám mươi. Ân ái có đoạn chăng, chỉ hơi thở cuối cùng.

(Kinh Báo Ân Cha Mẹ)
Bài thơ Mừng Ngày Của MẸ 
HAPPY MOTHER,S DAY TO ALL !

Đôi Bàn Tay Yêu Thương

Thích Tánh Tuệ 

Bất chợt chiều nay nhìn lại
Bàn tay mẹ hái hoa
 hường
Đôi tay một thời nhẫn nại
Bây chừ.., ngón đã trơ xương.
 
Từ lâu đôi bàn tay ấy
Con  quên cầm lấy một lần
Ôi bàn tay...thương biết mấy
Dịu dàng, độ lượng, từ tâm .
 
Bàn tay thuở ngồi khâu vá
Đèn khuya bóng mẹ âm thầm
Nâng niu, vỗ về thơ ấu
'' Canh chầy thức đủ vừa năm ..''
 
Bàn tay dắt dìu tuổi nhỏ
Ngày thơ chẳng chịu đến trường
Buổi mai đưa vào lớp học
Dặn dò: '' con gắng, Mẹ thương!''
 
Mo cau đựng đầy hạt dẻo
Thương con Mẹ bới ra đồng
Rồi tay cấy từng luống mạ
Thu nào lúa đã đầy bông.
 
Một thời tay là sen búp
Từng đêm chắp lại nguyện cầu
Thương Cha miệt mài chinh chiến
không về . Mẹ sống lo âu ...
 
Bàn tay dạn dầy sương
 nắng
Đời con một sớm xuân hồng
Vì con tận tình lo lắng
Nên người, ấy Mẹ chờ mong
 
Thương sao đôi bàn tay Mẹ !
Nghìn năm vẫn cứ mặn mà
Ngàn lời thơ con muốn kể
Đâu bằng Mẹ tháng ngày qua ...
 
Xin hôn đôi bàn tay Mẹ
Bàn tay đẹp đẽ lạ thường
Sức sống vươn lên mầu nhiệm
Đong đầy tất cả yêu thương.

Chúc cả nhà một ngày Mother,s Day HẠNH PHÚC.

___(())___

TIẾNG RU NGÀN ĐỜI

'' Gió mùa thu mẹ ru con ngủ
Năm canh chày thức đủ trọn năm.''
Lời Mẹ ru dìu dặt tựa dương cầm
Đưa con trẻ âm thầm vào giấc ngủ …

Mẹ ru con… cho cúc vàng chớm nụ
Cho đêm sang nhắn nhủ gió thu về.
Mẹ ru tình chan chứa một vùng quê
Từng đêm ánh trăng về soi bóng mẹ.

Mẹ ru con trong chuỗi ngày thơ bé
Võng đong đưa theo tiếng mẹ ru hời .
Khi bên trời lác đác giọt sương rơi
Mẹ vẫn thức ngồi ru con đêm vắng .

Ôi bóng mẹ như tượng thần lẳng lặng
Nhìn con thơ trong giấc ngủ say nồng .
Đêm muôn trùng Tình Mẹ ngát mênh mông
Trăng thổn thức soi tấm lòng của mẹ .

Mắt mẹ hiền dấu chân chim đã kẽ
Thời gian trôi tóc mẹ đã phai màu
Bàn tay gầy hằn những vết lo âu
Vì đời mẹ dãi dầu bao khuya sớm .

Dòng sữa mẹ nuôi đời con khôn lớn
Thương con thơ lòng chẳng gợn ưu phiền .
Ôi ngọt ngào dòng sữa mẹ thiêng liêng!
Cho con uống đượm khắp miền thân thể .

Ân tình mẹ rộng sâu như trời bể
Ngàn lời thơ chẳng kể hết ơn Người
Mượn cung đàn muôn điệu, tiếng thơ khơi
Tạ ơn mẹ, tạ ơn Người sinh trưởng .

Mang ơn mẹ, mang ơn nhiều vô lượng
Lời ru xưa âm hưởng chẳng phai tàn .
Thu lại về…. vàng lá rụng ngoài sân
Con viễn xứ chạnh lòng thương nhớ mẹ .

Hoàng hôn xuống chuông chùa ngân nhè nhẹ
Kinh Vu Lan trầm ấm vọng vang lời
Dù mai này đời chia rẻ đôi nơi
Con vẫn nhớ tiếng ru hời của mẹ.

Ai xuôi ngược trong cuộc đời dâu bể
Vu Lan về... lòng nhớ Mẹ chăng ai ?…

Thích Tánh Tuệ
__(())__


Photo: THƯ CHO CON,
( Mẹ viết hơi dài, mong con ráng đọc, con nhé!)

Con yêu!

Khi cha mẹ đã già. Cha mẹ không còn tươi như hoa. 
Mà nhăn nhó, mặt cau, mắt ướt. 
Con sẽ thấy không còn vui như trước.
Nhưng cũng đừng cau có lại mẹ cha.
Vì khi xưa, con khóc óe vang
 nhà.
Mẹ cha vẫn vui tươi như hội.

Nếu cha mẹ, tay run không cầm nổi.
Một tô cơm mà đánh đổ ra nhà. 
Con cũng đừng gắt mắng cha mẹ già. 
Vì lúc bé, con vẫn thường rơi vãi. 
Mẹ cha vẫn phải khom lưng nhặt lại. 
Từng miếng cơm, chút thịt con làm văng. 
Mẹ vừa cười vừa nhìn con lăng xăng.
 Nghe con “xin lỗi” mà ấm lòng như Tết.

Nếu cha mẹ có nói nhiều, phát mệt. 
Nói những câu lảm nhảm, không đầu đuôi. 
Con hãy nhớ năm xưa, nằm trong nôi.
 Mẹ kể mãi một chuyện xưa cổ tích. 
Cha cũng vậy, những khi con không thích, 
Lên giường nằm để ngủ giấc triền miên. 
Cha kể đi kể lại chuyện ông Tiên. 
Chuyện Tướng Cướp, Thạch Sanh, nhiều chuyện bịa.

Nếu cha mẹ già rồi ít siêng năng
 tắm rửa.
Con cũng đừng bịt mũi, dang xa. 
Bởi khi xưa, mẹ phải gọi cả nhà. 
Mới tắm được cho con một lát. 
Con nghịch chơi, người dính đầy bụi cát. 
Mực lấm lem, tay chân bẩn như ma. 
Mẹ mới dội nước, con đã khóc la. 
Không chịu tắm, không chịu vào bồn rửa. 
Cha phải dỗ con hoài, con mới sửa. 
Mãi lớn khôn, mới đi tắm một mình.

Nếu mẹ cha rồi không hiểu văn minh.
Máy móc mới đủ hình đủ kiểu. 
Cũng đừng cười chê ông bà già hủ lậu. 
Mà nên giảng cho cha mẹ cách dùng. 
Vì năm con một, hai tuổi, cái gì cũng lạ lùng.
Cha mẹ phải cầm tay con, chỉ dẫn. 
Rồi lớn lên, cha dậy con cẩn thận. 
Đừng nghịch máy này, đừng đụng đến vật kia.
Cha giảng cho con từng chút, từng ly. 
Cách
 mở radio, bật đèn, mở bếp, vặn tivi. 
Con đã nở những nụ cười hạnh phúc.

Nếu mẹ cha mà nhớ, quên tùy lúc.
Đừng cằn nhằn cha mẹ ngu khờ. 
Biết bao lần con quên sách vở ở nhà.
Cha phải chạy như bay về nhà lấy. 
Điều quan trọng là cha mẹ cần được thấy. 
Dáng hình con quanh quẩn đâu đây. 
Ngửi hơi con mà trong mắt cay cay. 
Con còn đó, tim cha đầy máu nóng.

Nếu mẹ cha quá già không muốn sống. 
Con hãy hiểu cho rồi tới lúc con cũng già.
Sẽ tới hồi cuộc sống như trôi qua.
Ý sống hết, mà chỉ còn tồn tại. 
Một cái cây khô, một cánh hoa vương vãi. 
Một bộ xương có hiểu biết vật vờ. 
Những kỷ niệm xưa đầy ắp, chan hòa. 
Trong ánh mắt, trong dấu tay run rẩy.
 Hơi thở ngập ngừng, âm
 thanh lẩy bẩy.

Không còn ham vui, chỉ còn chút tình yêu. 
Tình yêu con, yêu cháu thật nhiều.
Óc chỉ thấy tên con và dáng dấp.
 Tim chỉ chứa hình con tấp nập. 
Dấu chân xưa chạy nhẩy tung tăng. 
Từng nốt muỗi đau, từng cơn nhức trong răng.
Từng cơn sốt, mọc răng, đổi da, đổi thịt. 
Mẹ cha đã từng bao đêm quên mệt. 
Ngồi bên con, nghe hơi thở đều hòa.
Dù cho cho khó chịu, khóc la. 
Cha mẹ vẫn dấu yêu con trên hết.
 Và, bây giờ, khi tới gần cõi chết. 
Hành trang mang đi vẫn chỉ bóng hình con.
Có chút hơi tàn, cha mẹ muốn giối giăng: 
Con hạnh phúc, con sướng vui bất tận.

Thôi, vài hàng, gửi con...

Mẹ của con.

THƯ CHO CON
(Mẹ viết hơi dài, mong con ráng đọc nhé!)

 Con yêu!
 Khi cha mẹ đã già. Cha mẹ không còn tươi như hoa.
 Mà nhăn nhó, mặt cau, mắt ướt.
 Con sẽ thấy không còn vui như trước.
 Nhưng cũng đừng cau có lại mẹ cha.
 Vì khi xưa, con khóc óe vang nhà.
 Mẹ cha vẫn vui tươi như hội.

 Nếu cha mẹ, tay run không cầm nổi.
 Một tô cơm mà đánh đổ ra nhà.
 Con cũng đừng gắt mắng cha mẹ già.
 Vì lúc bé, con vẫn thường rơi vãi.
 Mẹ cha vẫn phải khom lưng nhặt lại.
 Từng miếng cơm, chút thịt con làm văng.
 Mẹ vừa cười vừa nhìn con lăng xăng.
 Nghe con “xin lỗi” mà ấm lòng như Tết.

 Nếu cha mẹ có nói nhiều, phát mệt.
 Nói những câu lảm nhảm, không đầu đuôi.
 Con hãy nhớ năm xưa, nằm trong nôi.
 Mẹ kể mãi một chuyện xưa cổ tích.
 Cha cũng vậy, những khi con không thích,
 Lên giường nằm để ngủ giấc triền miên.
 Cha kể đi kể lại chuyện ông Tiên.
 Chuyện Tướng Cướp, Thạch Sanh, nhiều chuyện bịa.

 Nếu cha mẹ già rồi ít siêng năng tắm rửa.
 Con cũng đừng bịt mũi, dang xa.
 Bởi khi xưa, mẹ phải gọi cả nhà.
 Mới tắm được cho con một lát.
 Con nghịch chơi, người dính đầy bụi cát.
 Mực lấm lem, tay chân bẩn như ma.
 Mẹ mới dội nước, con đã khóc la.
 Không chịu tắm, không chịu vào bồn rửa.
 Cha phải dỗ con hoài, con mới sửa.
 Mãi lớn khôn, mới đi tắm một mình.

 Nếu mẹ cha rồi không hiểu văn minh.
 Máy móc mới đủ hình đủ kiểu.
 Cũng đừng cười chê ông bà già hủ lậu.
 Mà nên giảng cho cha mẹ cách dùng.
 Vì năm con một, hai tuổi, cái gì cũng lạ lùng.
 Cha mẹ phải cầm tay con, chỉ dẫn.
 Rồi lớn lên, cha dậy con cẩn thận.
Đừng nghịch máy này, đừng đụng đến vật kia.
 Cha giảng cho con từng chút, từng ly.
 Cách mở radio, bật đèn, mở bếp, vặn tivi.
 Con đã nở những nụ cười hạnh phúc.

 Nếu mẹ cha mà nhớ, quên tùy lúc.
Đừng cằn nhằn cha mẹ ngu khờ.
Biết bao lần con quên sách vở ở nhà.
 Cha phải chạy như bay về nhà lấy.
Điều quan trọng là cha mẹ cần được thấy.
 Dáng hình con quanh quẩn đâu đây.
 Ngửi hơi con mà trong mắt cay cay.
 Con còn đó, tim cha đầy máu nóng.

 Nếu mẹ cha quá già không muốn sống.
 Con hãy hiểu cho rồi tới lúc con cũng già.
 Sẽ tới hồi cuộc sống như trôi qua.
 Ý sống hết, mà chỉ còn tồn tại.
 Một cái cây khô, một cánh hoa vương vãi.
 Một bộ xương có hiểu biết vật vờ.
Những kỷ niệm xưa đầy ắp, chan hòa.
 Trong ánh mắt, trong dấu tay run rẩy.
 Hơi thở ngập ngừng, âm thanh lẩy bẩy.

 Không còn ham vui, chỉ còn chút tình yêu.
 Tình yêu con, yêu cháu thật nhiều.
 Óc chỉ thấy tên con và dáng dấp.
 Tim chỉ chứa hình con tấp nập.
 Dấu chân xưa chạy nhẩy tung tăng.
 Từng nốt muỗi đau, từng cơn nhức trong răng.
 Từng cơn sốt, mọc răng, đổi da, đổi thịt.
 Mẹ cha đã từng bao đêm quên mệt.
 Ngồi bên con, nghe hơi thở đều hòa.
 Dù cho cho khó chịu, khóc la.
 Cha mẹ vẫn dấu yêu con trên hết.
 Và, bây giờ, khi tới gần cõi chết.
 Hành trang mang đi vẫn chỉ bóng hình con.
 Có chút hơi tàn, cha mẹ muốn giối giăng:
 Con hạnh phúc, con sướng vui bất tận.

 Thôi, vài hàng gửi con...
 Mẹ của con


Má mi ơi! Bỏ con xuống, con.. mắc... quá hà!
Uhm, ráng chút đi con, má leo qua mỏm đất này là tới nhà mình rồi!
Dạ, con ráng.. mà lở con có làm má.. ướt lưng, má đừng la con à nha!

Uhm, má hứa!.. *:) happy

The eyes are
the doorway to the
soul, as passion is the 
gateway to the Heart...


I miss YOU





ringo

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét